Soái ca xâm nhập
Phan_8
Chương 8.1:
Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, bốn mùa luân phiên, bất tri bất giác, đã năm năm trôi qua.
Đại sảnh nhập cảnh sân bay Đào viên, mọi người đông vui chờ đón người thân, đứng ở ngoài hàng rào bảo vệ, người người nghển cổ chờ đợi, vội vàng tìm thân nhân của mình trong đám người mới nhập cảnh về nước.
Cửa tự động mở ra, một đoàn người đẩy hành lý đi ra, trong đó một bé tiểu nam hài có vẻ đặc biệt bắt mắt, bé bề ngoài xuất sắc, màu da xinh đẹp, còn có một đôi ánh mắt biết câu dẫn người khác, rước lấy không ít người kinh ngạc ca than.
“A, mau nhìn! Tiểu nam hài thật khá a ~~”
“Oa ~~ thật đáng yêu ~~”
“Trời ơi ~~ rất muốn cắn bé một ngụm nha ~~”
Tiểu nam hài bên ngoài thiên sinh lệ chất (Trời sinh ….xinh,đẹp,…) , khiến các tỷ tỷ, a di, mẹ, bà bà gần đấy lên tiếng than phục, mọi người líu ríu thảo luận, tiểu hài tử nhà ai vậy, làm sao lại khả ái dễ thương đến vậy nha!
Tiểu nam hài quay đầu, nhìn đám nữ nhân nhìn hắn đến chảy nước miếng, hắn mở to mắt, chẳng những sẽ không thẹn thùng, còn đối với các nàng lộ ra mỉm cười.
“A, bé nở nụ cười!”
“Thật đáng yêu a ~~”
“Mê chết người ~~”
Mặc kệ là cô gái, nữ nhân, hay là các bà bà đã đi nửa đời người, đều bị phong thái tiểu nam hài chọc vui.
Tiểu nam hài giơ tay, hướng các nàng vung lên, nghĩ là biết, lại nhấc lên một đợt xuân tình nhộn nhạo, tiếng cười liên tục.
Như siêu sao lên sàn biểu diễn, tiểu nam hài bị chú ý cùng tán thưởng, nữ nhân tiếng thét chói tai càng lớn, hắn càng thích ý.
“Lại tới nữa, này đứa trẻ chết tiệt. . . . . .” Ở phía sau đầu, một nữ tử đẩy xe hành đi ra, liền nhìn thấy tiểu nam hài đang trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả các bà bà cũng không tha, nhịn không được nhắc đi nhắc lại .”Thật không hiểu được con rốt cuộc giống ai?”
“Hỏi em nha, nó là em sinh, em nói giống ai đâu?”
Thước An Lâm liếc tỷ tỷ một cái, cắn môi, không trả lời.
Nàng nét mặt toả sáng, khí sắc tốt lắm, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, mặc T – shirt cùng quần bò, dung nhan vẫn như trước, nhìn không ra đã ba mươi lăm tuổi.
“. . . . . . Đại khái là đột biến gien đi.”
“Khư! Nào có người làm mẹ nào nói con của mình đột biến gien, không được nói bậy cháu trai đáng yêu của ta.” Thước Gia Lị yêu chết thằng cháu trai năm tuổi này, nàng gả cho người ngoại quốc, nhiều năm sinh sống ở nước Mĩ, đối với cháu trai bé bỏng anh tuấn này, nàng nhưng là còn yêu thương hơn con của mình nha!
Nghĩ lại hơn năm năm trước, muội muội sang Mĩ tìm nàng, khi nàng vừa mở cửa ra, nhìn thấy muội muội mang thai liền bị hù đến nhảy dựng.
Muội muội vẫn không chịu nói ra ba ba đứa nhỏ là ai, cũng cố ý muốn sinh hạ đứa nhỏ, nếu nàng không chịu nói, làm tỷ tỷ cũng chỉ có thể ủng hộ nàng, để nàng an tâm ở đó dưỡng thai.
Nàng nhìn thấy được muội muội yêu ba ba đứa nhỏ, mà bộ dạng tiểu cháu trai lại anh tuấn xuất chúng như thế, càng làm cho nàng tò mò phụ thân đứa nhỏ là ai, đáng tiếc đến bây giờ, muội muội thủy chung thủ khẩu như bình(kín như miệng bình ~ giứ kín không nói).
“Thước Gia Hào, con chơi đã chưa? Mau trở lại.” Thước An Lâm tức giận dùng tiếng Anh nói.
Nguyên bản tiểu nam hài còn đang cùng một đám a di tỷ tỷ bắt tay , nghe được mẹ la liền lập tức chạy về bên người mẹ cùng a di mình.
“Con… , thằng bé này,lại thích đi trêu chọc người khác —— di? Trên tay con sao lại có kẹo?”
“Là a di này cho con .” Tiểu nam hài nói lưu loát tiếng Anh xong, vẻ mặt dào dạt đắc ý, khoe ra chiến lợi phẩm trong tay.
“Không phải nói con đừng nhận vô cớ của người khác sao?”
“Con cũng không muốn a, các nàng cứng rắn đưa con, con không còn biện pháp nha.”
Rõ ràng rất đắc ý, lại còn cố ý ra vẻ vô tội, đúng là cùng cha nó từ một khuôn đúc mà ra.
Thước Gia Lị cười nói: “Ha ha, tiểu tử này có tài tán gái trời cho.”
“Tỷ, đừng quá ca ngợi nó, bằng không tiểu tử này sẽ rất kiêu ngạo.” Nàng đối con cảnh cáo nói: “Luôn hết ăn lại uống, cẩn thận bị người chán ghét.”
Tiểu nam hài khờ dại hỏi: “Thật như vậy?”
“Đương nhiên.”
Nàng cố ý nói thực nghiêm trọng, ý định dọa con, để cho hắn khiêm tốn một chút, miễn cho tiểu tử này từ nhỏ hình thành thói quen xấu thích câu dẫn người.
Đứa bé suy nghĩ một chút, đột nhiên xoay người, hướng đám các dì kia vẫy tay, lập tức có mấy chục cánh tay giơ lên, cũng hướng hắn cố gắng huy động, tiếp theo hắn làm ra một cái hôn gió, tặng cho các nàng, lại lần nữa khiến cho đội quân tóc dài kinh ngạc cùng tiếng cười.
Tiểu nam hài đắc ý quay đầu lại, đối mẹ nói : “Mẹ xem, các nàng yêu con.”
Ba đường hắc tuyến đọng ở thái dương Thước An Lâm, khóe mắt liên tiếp co rút. Bảo bối nắm tuổi, hoàn toàn không bị nàng hù dọa, còn có thể chính mình chứng minh, phủ định lời lẽ của nàng, thật sự khiến nàng là người làm mẹ nó rất mất mặt .
Bé con rất xinh đẹp, ít nhất không có tính uy hiếp gì, nhưng là rất thông minh lanh lợi, còn có tai họa trời ban kia.
“Xú tiểu tử, con đừng quá kiêu ngạo, nếu ăn phá hư bụng, đừng tìm mẹ cầu cứu.”
Tiểu nam hài lập tức đánh về phía Thước Gia Lị .”Con tìm a di Gia Lị cầu cứu.”
Thước Gia Lị mừng rỡ.”Hảo hảo hảo, a di tuyệt đối sẽ cứu con, bởi vì con là tâm can bảo bối của a di .”
“Con yêu a di nhất.” Tiểu nam hài ở trên mặt Thước Gia Lị xem xét một cái, lập tức nhắm trúng nàng tâm hoa nộ phóng, thiếu chút nữa rớt xuống hai giọt nước mắt cảm động .
Thước An Lâm lắc đầu thở dài, quả nhiên phải . . . . . Hổ phụ sinh hổ tử.
Cửa tự động mở ra, đi ra đại sảnh, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, gió mát nhè nhẹ, Thước An Lâm nhịn không được nhắm mắt lại, làm cái hít sâu, cố nghe hương không khí mùa xuân .
Nàng đã trở lại, đã hơn năm năm chưa từng bước chân về mảnh đất này .
Mấy năm nay, nàng làm thị thực hộ chiếu ở công ty tỷ phu bên nước Mĩ , lần này quay về, cũng là được tỷ phu an bài, nghiệp vụ soạn thảo ở công ty Đài Loan , thừa dịp cơ hội này, trừ bỏ muốn để ba mẹ trông thấy cháu ngoại, cũng muốn cho con học tiếng Trung mới được, mà tỷ tỷ của nàng Thước Gia Lị cũng đi theo nàng cùng về.
Đúng lúc đó lơ đãng thoáng nhìn, ánh mắt Thước An Lâm dừng lại, nhìn chằm chằm áp phích quảng cáo cách đó không xa .
Quảng cáo model nam nhân, dễ dàng bắt được ánh mắt của nàng, làm nàng thất thần, bởi vì đó là nam nhân nàng yêu, ba ba tiểu Gia Hào —— Thượng Hoa Tuấn.
Hơn năm năm , gương mặt vẫn tuấn mỹ như trước , chỉ khác là có phần ổn trọng, có tư thế siêu sao quốc tế.
Tuy rằng đang ở Mĩ quốc, nhưng nàng vẫn thường thường biết được tin tức của hắn, phàm là nơi nào có người Hoa sống, không ai không biết Thượng Hoa Tuấn này.
Hắn ở trên ti vi, chen sang lĩnh vực điện ảnh, gặp may mắn vì tướng mạo cùng dáng người cao lớn, hơn nữa tiếng Anh lưu loát, làm cho hắn thành công đi lên tầm vóc quốc tế.
Thước An Lâm lộ ra vui mừng mỉm cười.
Hắn thành công, đồng thời, cũng cách nàng xa hơn, nhưng nàng không hối hận, chân thành vì hắn mà cao hứng, may mắn chính mình lúc trước quyết định đúng, không có hủy hoại sự nghiệp của hắn, chỉ cần có thể ở trên mạng hoặc là trên báo nhìn hắn, liền cảm thấy mỹ mãn.
“Mẹ, xe đến đây!” Con đã chạy tới lôi kéo nàng, nhắc nhở nàng tắc xi đang chờ đâu.
Thước An Lâm thu hồi thần thái, đẩy hành lý lên trước, mang theo con đi vào tắc xi
*********
Quay về Đài Loan không bao lâu, nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh sự chênh lệch về thời gian xong, Thước An Lâm lập tức công tác.
May mắn nàng không thiếu bảo mẫu, bởi vì có một đống người tranh nhau giúp nàng trông con, nàng có thể chuyên tâm làm việc.
Một ngày kia, 2 tiền bối Thước gia mang theo cháu ngoại yêu quý lên núi Sơn Minh đạp thanh (đạp thanh có trong Truyện Kiều a, đi chơi trong tiết thanh minh)
Dọc theo đường đi, Mễ Gia Hào hoạt bát hiếu động, tràn đầy lòng hiếu kỳ, không ngừng dùng tiếng Anh cùng ông ngoại bà ngoại nói chuyện, nhưng là mặc kệ hắn nói cái gì, hai ông bà đều nghe không hiểu, hại hắn hết sức nhàm chán, ảo não.
Thối mẹ gạt người!(Ặc,con thế đấy,ta mach mẹ ngươi) Nói ông bà ngoại cũng sẽ nói tiếng Anh, rõ ràng bọn họ cũng chỉ OK, NO, YES cùng 3Q, hơn nữa ông bà ngoại đi đường chậm như ốc sên, hại hắn cũng chỉ có thể học theo rùa đi.(Cháu với chả chắt)
“Con muốn đi tiểu.” Hắn kéo kéo ông ngoại, dùng tiếng Anh nói.
Ông ngoại hiền lành, sờ sờ đầu của hắn, hòa ái nói : “3Q, 3Q.”
Tiểu nam hài thái dương lộ vẻ hắc tuyến. Hắn muốn đi tiểu, vì sao muốn cùng hắn nói 3Q? Đành kéo kéo bà ngoại, hướng bà xin giúp đỡ.
“Bà ngoại, con muốn đi tiểu.”
Bà ngoại cũng cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn.”OK, YES, WALK.”(=]],khổ thân 2 ông bà)
Tiểu nam hài vẻ mặt càng thối, hoàn toàn nghe không hiểu đây là cái gì tiếng Anh? Trên thực tế, hai già nghĩ lầm cháu ngoại sợ bọn họ đi không đặng, cho nên kéo bọn họ một phen, bởi vậy ông ngoại nói”Cám ơn” , bà ngoại nói”Bà có thể đi” , trong lòng còn thực cảm động cháu ngoại tuổi nhỏ, thật sự là săn sóc hiếu thuận a.
Mễ Gia Hào đáng thương, giao tiếp thất bại, trên mặt hắc tuyến càng nhiều.
May mắn, hắn sinh trưởng ở Mĩ quốc, thực độc lập tự chủ, tuy rằng mới năm tuổi, nhưng hắn thông minh lanh lợi, lá gan lại lớn, không thích khóc, nếu bọn họ nghe không hiểu, hắn liền chính mình đi tìm nơi để tiểu.
Thừa dịp 2 ông bà dừng lại thưởng thức phong cảnh thì hắn lưu hướng một bên rừng cây, đi “Toilet” .
Thật vất vả tiết xong, vốn định đi trở về đi tìm ông bà ngoại, bên kia rừng cây truyền đến âm thanh một số người, làm hắn dừng lại cước bộ, sẵn lòng hiếu kỳ, hắn theo thanh âm đi đến, nhìn thấy một đám người.
Đám người đó, có đứng, có ngồi, có cầm đèn,đi đi lại lại, nơi đó còn có một ít máy móc kì kỳ quái quái , cùng với la liệt dụng cụ.
Bọn họ đang làm cái gì? Giống như thực vui vẻ.
Tiểu Gia Hào lập tức bị hấp dẫn, hơn nữa còn đi qua, đứng ở bên cạnh xem bọn hắn đang làm cái gì?
Công ty quảng cáo đang chụp ngoại cảnh trang phục mùa thu , không có người chú ý tới có cái tiểu hài tử xông vào chỗ này, khi bọn hắn di động nơi chụp thì tiểu Gia Hào cũng đi theo.
Đèn không ngừng lóe, mà người dưới ánh đèn cũng không ngừng làm ra các loại động tác, tiểu Gia Hào mê mẩn nhìn , những người này trừ bỏ đổi quần áo khác, còn hóa trang kỳ quái , hắn cảm thấy thú vị cực kỳ.
“Di? Ai vậy, tiểu hài tử?”
Hiện trường nghỉ ngơi một lát, rốt cục có người phát hiện sự tồn tại của hắn , cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Những người khác cũng lục tục nhìn thấy, lại không có người biết tiểu hài tử này là từ đâu xuất hiện ?
“Oa, tiểu nam hài hảo suất nha.”
“Thật sự nha, là con ai a?”
Lập tức, đám người liền vây quanh đứa bé, đối với tiểu nam hài xinh đẹp sinh ra hứng thú cùng tò mò.
Có người sờ đầu của hắn, có người nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt , còn có người nói hắn có muốn làm ngôi sao..
“Uy , bé con này của ai? Mau thú nhận!”
“Sẽ không phải là đạo diễn ?”
“Không có khả năng , tiểu tử này suất như vậy.”
“Hỏi một chút hắn chẳng phải sẽ biết ? Uy , tiểu đệ đệ, ba mẹ của con đâu?”
Tiểu Gia Hào khuôn mặt nho nhỏ , ngũ quan toàn bộ nhăn thành một khối, có chút sợ hãi nhìn khuôn mặt to lớn đến gần, hé ra nụ cười, lộ ra một loạt răng nanh, mà hắn hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh mờ mịt.
“Tiểu đệ đệ, đừng sợ, nói cho thúc thúc, ba mẹ của con là ai?”
Gì vậy , không biết bọn họ đang nói cái gì, hắn cũng không phải món đồ chơi, không cần sờ loạn loạn sờ .
Tiểu Gia Hào quyết định trở về tìm ông bà ngoại, ít nhất bọn họ còn có thể nói 3Q cùng OK.
“A, tiểu đệ đệ, con muốn đi đâu?”
“A di chơi với con nha?”
“Tiểu đệ đệ, như thế nào không nói lời nào đâu?”
Đám người đi theo phía sau hắn, hắn hướng bên phải đi, hắn đi bên trái, họ cũng vậy, hắn đi bên phải, họ cũng theo, nhóm người này cứ như nhìn thấy tiểu Gia Hào trong vườn bách thú, mà hắn chính là kia bị xem thành động vật.
Đột nhiên, hắn đứng lại, nghi hoặc nhìn đông một cái, lại nhìn tây một cái, nhìn xung quanh là hoàn cảnh lạ lẫm.
Hắn, đã quên nên đi nơi nào?
Xì poi
Chương 8.2
“Bé con ——”…”A, Thượng tiên sinh, anh tới vừa vặn..”..
“Mẹ con tên gọi là gì?”…”Đã lâu không gặp , An Lâm.”
Chương 8.2:
“Bé con, sao con lại mặt mày ủ rũ như vậy?”
“Bé con,sao con không nói gì.”
“Bé con ——”
Đông một câu bé con, tây một câu bé con, bé con rốt cuộc là có ý tứ gì?
Hắn muốn về nhà, muốn mẹ, nhưng là hắn không biết nên đi nơi nào.
Ý thức được chính mình lạc đường, mà tiểu Gia Hào dù sao cũng là tiểu hài tử, đã bắt đầu sợ hãi .
“I Wanna go home~~ “
“Di? Bé nói tiếng Anh?”
“Bé nói cái gì?”
“Bé nói muốn về nhà.”
“A! Nó muốn khóc.”
“Đừng, đừng khóc nha ~~”
Đôi mắt to xinh đẹp, dơm dớm nước, làm cho hiện trường mọi người toát ra mồ hôi lạnh, chỉ sợ tiểu nam hài thật sự khóc.
Đang lúc mọi người vội vã dùng tiếng Anh ý đồ an ủi tiểu nam hài thì có người đi tới.
“Làm sao vậy?”
Thân ảnh cao lớn, đứng ở trước mặt tiểu nam hài, tiểu Gia Hào ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng , nhìn một người khác song có cùng ánh mắt xinh đẹp với hắn.
“A, Thượng tiên sinh, anh tới vừa vặn, tiếng Anh của anh thực lưu loát, có thể hỗ trợ đứa bé này một chút? Nó giống như lạc đường , hơn nữa nó chỉ nghe hiểu tiếng Anh.”
“Nha?” Thượng Hoa Tuấn nhếch mi, nhìn cái đầu nhỏ của tiểu nam hài, ngồi xổm xuống, một tay chống má, mỉm cười ôn hòa hỏi: “Tiểu tử kia, làm sao vậy? Vì sao khóc?”
Di? Là tiếng Anh.
Tiểu Gia Hào tò mò nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, nước mắt dừng lại.
“Con muốn về nhà.” Tiểu gia hào trả lời.
“Nhà con ở nơi nào?”
“Con không biết.”
“Như vậy ba mẹ con đâu?”
“Mẹ làm việc, ba ba lên thiên đường .” (=]] ba đang đứng trước mặt con nè..)
Mồ côi cha?
Thượng Hoa Tuấn nhìn tiểu nam hài, không tự giác nổi lên long trắc ẩn, hắn tự tay ôm lấy tiểu nam hài, mà tiểu nam hài tựa hồ cũng không sợ hắn, thực tự nhiên vươn đôi tay bé nhỏ, ôm bờ vai của hắn.
“Đừng sợ, thúc thúc mang con đi tìm mẹ.”
“Hảo.” Tiểu gia hào gật đầu, thực kỳ dị , nội tâm có vẻ không sợ.
Hắn tò mò nhìn chằm chằm đối phương, ở trong trí nhớ, hắn rất ít bị Đông Phương nam tử trẻ tuổi ôm, ở Mĩ quốc, tuy nói cũng có thúc thúc ôm hắn, nhưng đều là người da trắng mắt xanh, trở về Đài Loan, nam nhân duy nhất ôm hắn là ông ngoại, nhưng ông ngoại không cao lớn như vị thúc thúc này.
Ngồi ở khuỷu tay thúc thúc , đám người tản ra , hơn nữa bả vai thúc thúc thực khỏe, cùng cảm giác khi mẹ ôm hắn hoàn toàn không giống nhau, nhìn được cao, xa, cảm giác rất an toàn.
“Oa ~~ Thượng tiên sinh, hai người thoạt nhìn giống như cha con nha ~~”
“Đúng,rất giống ~~”
Thượng Hoa Tuấn dương mi.”Phải không?”
“Là nha, nếu không biết anh không kết hôn, bằng không thật đúng là nghĩ lầm anh là ba nó đấy.”(chính xác là thế mà a)
Những người khác nghe được đều cười ra tiếng, nóng bỏng thảo luận bọn họ có thể diễn cha con, hơn nữa tiểu nam hài cùng hắn đều suất, rõ ràng chụp ảnh cùng tốt lắm.
Thượng Hoa Tuấn nhìn tiểu nam hài, tiểu nam hài bị hắn ôm vào trong ngực, không khóc, hơn nữa ngoan ngoãn ngồi đợi, không khỏi nổi lên một cỗ yêu thương.
“Tiểu tử kia, con tên là gì?”
“Peter.”
“Biết tên tiếng Trung không?”
Mẹ có dạy, cho nên tiểu Gia Hào lập tức nói ra tên tiếng Trung ——”Thước Gia Hào.”
Thước?
Thượng Hoa Tuấn không khỏi giật mình, bởi vì họ Thước, phi thường đặc biệt, cũng phi thường ít, cả đời này, hắn duy nhất biết một người họ Thước, chỉ có một.
Sẽ không khéo như vậy đi?
“Mẹ con tên gọi là gì?”
“Ally.”
“Tiếng Trung đâu?”
Cái này mẹ cũng có dạy hắn, hơn nữa hắn nhớ rõ ràng, lại lần nữa dùng tiêu chuẩn tiếng Trung phát âm, lớn tiếng trả lời.
“Thước An Lâm.”
*********
Thước An Lâm cấp tốc chạy về nhà, khi nàng nghe điện thoại của tỷ tỷ liền tức khắc buông công việc, vội vàng đi về.
Vừa vào cửa, chỉ thấy mẫu thân già lệ tung hoành, phụ thân còn lại là vành mắt hồng hồng.
“Sao lại thế này?” Nàng kinh hoảng hỏi tỷ tỷ Thước Gia Lị, trong điện thoại, tỷ tỷ muốn nàng nhanh chút trở về, nói tiểu Gia Hào đã xảy ra chuyện.
” Không thấy Peter.” Thước Gia Lị đem tình hình đại khái tự thuật một lần, nguyên bản ba mẹ mang theo tiểu Gia Hào lên núi Dương Minh, chẳng qua dừng lại ngắm phong cảnh, mới chỉ chớp mắt, tiểu Gia Hào đã không thấy tăm hơi.
Hai già sốt ruột, đương nhiên là lập tức nơi nơi tìm kiếm, dùng sức hô tên cháu ngoại, cũng hỏi người qua đường gần đó, có hay không nhìn thấy một cái tiểu nam hài năm tuổi .
Bọn họ ước chừng tìm một giờ, gấp đến độ đều khóc , cuối cùng rốt cục không thể không buông tha, vội vàng báo nguy.
“Tại sao có thể như vậy?” Thước An Lâm thanh âm khẽ run, bừng tỉnh lọt vào vực sâu hắc ám, nàng cảm thấy thấy cả người lạnh từ đầu tới chân.
“Cảnh sát đã vào cuộc, nói có tin tức liền thông báo với chúng ta.”
Thước An Lâm trước mắt hoa lên, thiếu chút nữa đứng không vững, vẫn là tỷ tỷ đúng lúc đỡ lấy nàng, mới không ngã xuống.
“Gia Hào, nó. . . . . . Nó có thể hay không là bị bọn buôn người. . . . . .”
“Sẽ không , nó khả năng lạc đường , em có biết, Peter từ trước đến nay tràn đầy lòng hiếu kỳ, nói không chừng nó là chạy đi chơi, tìm không thấy đường trở về.” Thước Gia Lị cố nén nước mắt, kỳ thật lo lắng không kém muội muội, chính là không dám nói, cũng không dám suy nghĩ.
“Đều là chúng ta không tốt, không trông coi nó, ta, ta thật đáng chết!” Thước mẫu đấm ngực tự trách, khóc không thành tiếng, Thước phụ lắc đầu, lau nước mắt, áy náy không thôi.
Thước An Lâm sắc mặt tái nhợt, thân mình không tự chủ được run run, trái tim như bị khoét một lỗ , tiểu Gia Hào là bảo bối của nàng, tính mạng của nảng, hết thảy của nàng, nếu có chuyện gì, nàng như thế nào chịu được?
Không! Nàng không thể mất con, tuyệt không có thể! Nếu như không có nó, nàng. . . . . . cũng không muốn sống !
Thước gia lúc này, giống như lâm vào địa ngục, không khí bi thương đến cực điểm, cảnh sát là tia hy vọng cuối cùng của họ, trong quá trình chờ đợi , mỗi một phút một giây, giống như một năm vậy, thẳng đến một tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho tất cả mọi người nhảy dựng lên.
Thước An Lâm hoả tốc vọt tới điện thoại, cầm lấy phone.
“Uy ?” Nàng nghe điện thoại, những người khác khẩn trương vây quanh nàng, cầu thần phù hộ hy vọng là tin tức tốt về tiểu Gia Hào.
“Là, chính là ta —— thật vậy chăng?” Chỉ thấy Thước An Lâm vẻ mặt tái nhợt hoảng sợ , phút chốc chuyển sang mừng như điên.
“Tốt! Tốt! Ta lập tức đến!” Nàng dập điện thoại, vui mừng ứa nước mắt nói : “Tìm được Gia Hào !”
Mọi người một trận kinh hỉ, nguyên bản hai người già thương tâm cực độ, cũng kích động nín khóc mỉm cười.
“Cảm tạ Bồ Tát phù hộ!” Thước mẫu hai tay tạo thành chữ thập, liên tục hướng thiên bái tạ.
“Cảnh sát nói, đứa nhỏ lạc đường , được một người hảo tâm nhặt về, đưa đến cục cảnh sát, muốn chúng ta lập tức đi nhận, con phải đi đón Gia Hào trở về.”
“Chị đi theo em.” Việc này không nên chậm trễ, Thước Gia Lị cầm lấy bao da, lập tức đi theo muội muội ra ngoài.
Tỷ muội hai người ngồi trên xe, Thước An Lâm lái xe đi tới cục cảnh sát, hai người vội vàng vào cửa.
Nàng hận không thể lập tức đem con ôm vào trong ngực, đồng thời trong lòng cảm tạ người hảo tâm đem con đưa đến cảnh cục, nhìn thấy đối phương, nàng nhất định phải thành tâm thành ý hướng đại ân nhân nói lời cảm tạ.
“Mẹ!”
Thân ảnh nhỏ bé, vừa thấy mẹ đến, lập tức hưng phấn chạy tới, Thước An Lâm mở ra hai tay, một tay ôm lấy con vào trong lòng.
Đúng vậy! Là tâm can bảo bối của nàng, nó bình an vô sự, vui vẻ đầu nhập trong lòng nàng, nha! Cảm tạ ông trời! Nàng kích động ôm con, cũng ở trên mặt con hung hăng hôn vài lần, một bên Thước Gia Lị cũng khẩn cấp muốn ôm cháu trai một cái.
“Con chạy đi đâu vậy? Mẹ bị con hù chết ! Con có biết hay không?” Nàng dùng tiếng Anh nói.
Tiểu Gia Hào dùng tiếng Anh ủy khuất trả lời: “Thực xin lỗi, mẹ ~~”
“Lần sau đừng chạy loạn nữa, biết không?”
“Ân.”
Bộ dáng thâm tình của hai mẹ con, toàn bộ đều lọt vào trong mắt một người, hắn đeo kính râm, hai tay đưa ngang ngực, bất động thanh sắc đứng ở một bên, đem nàng từ đầu đến chân, từng cái biểu tình, từng cái đường cong, từng cái hình dáng, tinh tế thu vào đáy mắt, vẫn không khác gì thời gian trước.
Không nghĩ tới, thật là nàng.
Thước Gia Lị lau lau lệ vui mừng , qua lời nói của cảnh sát, mới biết nam nhân cao lớn đúng một bên là ân nhân cứu cháu trai, liền hướng đối phương nói lời cảm tạ.
“Cám ơn anh đem nó đưa lại đây, anh thật sự là người tốt a ~~”
Thượng Hoa Tuấn khóe miệng dật ra cười yếu ớt.”Làm sao, đó là việc nên làm .”
“Làm phiền anh a, bằng không chúng ta cũng không hiểu được nên làm cái gì bây giờ, An Lâm, em mau tới cám ơn người ta nha.” Nàng hướng muội muội gọi.
Thước An Lâm ôm lấy con, đi tới gần, đang muốn mở miệng cảm kích đối phương, bất quá ánh mắt vừa chạm vào nam tử kia, nàng cả người liền ngây dại.
Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền nhận ra đối phương, cho dù cách xa nhau hơn năm năm, đối phương đội mũ, trên mặt đeo kính râm, nàng vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Ông trời! Cư, cư nhiên là hắn? !
“Di? An Lâm, em làm sao vậy?” Thước Gia Lị nghi hoặc nhìn muội muội vẻ mặt kinh ngạc.
Thượng Hoa Tuấn chậm rãi tháo kính mắt xuống, cặp con ngươi đen kia, vẫn mê người như năm năm trước, vẫn sắc bén, giống như xuyên thấu nàng.
“Đã lâu không gặp , An Lâm.”
Xì poi
Chương 9.1
“Trời ạ! Anh là Thượng Hoa Tuấn!”
… Thượng Hoa Tuấn đem tiểu tử kia ôm vào trong lòng..”Này phải hỏi nàng nha, hơn năm năm trước đột nhiên mang thai ——”
“Nó là con anh.”
…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian